Dũng béo ghé lại bên nhà
Phòng Ngọc A đấy nhằm mà xông vô
Ngọc rằng:"Bớ đảng hung đồ"
Chớ quen làm thói hồ đồ với ta!"
Dũng béo mặt đỏ phừng phừng:
"Em nào dám thế chị đừng nghi oan.
Trước gây việc dữ chuyện thường,
Bây giờ thấy chị em nhường anh Công"
Bỗng Công tả đột hữu xông,
Khác nào lợn nái phá chuồng đi ra.
Ngọc A đứng đó bàng hoàng:
" Ôi Công thiếp đã đợi chàng bấy lâu!"
Dũng béo chẳng kịp trở tay,
Bị Công một đạp mất quyền đàn ông.
Dẹp rồi lũ chó chòm dê
Hỏi:" Sao Ngọc khóc ở trong nơi này?"
Thưa rằng:"Em thiệt người ngay,
Tại thằng Dũng béo lệ này mới rơi.
Có anh nó chết tơi bời,
Nghĩa này em sẽ đời đời nhớ ơn"
Công kia nghe nói động lòng,
Đáp rằng:"Anh đã phải lòng của em.
Khoan khoan đừng sướng quá ta
Đợi anh li dị vợ Hà ở quê.
Rồi anh lấy Ngọc làm thê,
Mai này ăn hỏi anh thề không điêu.
Chẳng hay quê nhà của em?
Anh thì ở trại Tân Hà gần thôi!
Trước sau chưa hãn dạ này,
Ngọc, Hà ai thiếp ai bà (phu nhân) nói ra?"
Ngọc rằng:"Em Kiều Ngọc A,
Con Hà tì tất cho làm hầu thôi.
Quê nhà ở huyện Ỷ La,
Cha làm chủ trại ở miền xa xôi.
Sai chim đem bức thư về,
Rước em qua đó định nghề chăn nuôi.
Nay em gặp được chàng Công,
Lợn nái chính cống em trông thật vừa.
Vậy là quyết định cưới anh,
Mai này dâu Thỏ vợ hiền của heo.
Anh thấy thuận ý thì theo,
Không thì ăn dép một lèo nghe chưa?"
Công nghe thấy thật biết điều,
Ngoan ngoãn quỳ xuống lạy Kiều Ngọc A.
Công rằng:"Em chớ lo xa,
Anh đây đầy tớ cơ mà sợ chi?
Nếu anh phản bội lại thì,
Má đây em cứ nhằm mà tương vô
Hay là em lấy ít đồ
Dao kia sắc nhọn tha hồ em chơi.
Anh đây hào khí ngời ngời
Nhưng chịu hổ thẹn cả đời hầu em."
Ngọc nghe thấy thật êm tai,
liền cho Công nếm thử tài hắt hơi.
Một hai cứ gọi là dài
Đây chè miễn phí mời ngài cứ xơi.
Hay là xôi hành Ngọc chơi,
Công thì hít đủ chỉ cười làm ngơ.
Tôi lại phải học bây giờ,
Thôi thì Công - Ngọc ta chờ hôm sau,
Kể tiếp tiểu thuyết tình yêu,
Giữa Công và Ngọc xuất chiêu vào bài.
:'--':